Khi cả nhóm dừng lại nghỉ trưa gần một khe núi sâu, nơi những tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, một cậu sinh viên tên Minh bất chợt kêu lớn

Tin Tức

Ngày hôm đó, trời cuối thu, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua lớp mây mỏng, tạo thành những vệt sáng nhè nhẹ trên những đỉnh núi phủ đầy sương mù. Nhóm sinh viên trường đại học địa phương, gồm bảy người, quyết định tổ chức một chuyến leo núi thư giãn tại dãy Hoàng Liên. Họ không có ý định chinh phục đỉnh cao, mà chỉ đơn giản muốn trải nghiệm thiên nhiên, những con đường mòn gập ghềnh và không khí trong lành của núi rừng.

Khi cả nhóm dừng lại nghỉ trưa gần một khe núi sâu, nơi những tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, một cậu sinh viên tên Minh bất chợt kêu lớn:
“Ê, có cái gì kẹt trong khe kìa!”

Cả nhóm lập tức tiến lại gần, tò mò nhìn xuống khe đá nơi Minh chỉ tay. Trong bóng tối u ám của vết nứt, một vật gì đó đang mắc kẹt, lấp lánh lạ thường dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời.

Minh và một người bạn khác, Lan, cúi xuống gần để nhìn rõ hơn. Đó là một chiếc ba lô, có vẻ cũ kỹ nhưng lại không hề bị mục nát. Khi Minh vươn tay kéo chiếc ba lô ra, cả nhóm bỗng cảm thấy một sự yên lặng lạ thường. Không khí xung quanh như dừng lại, dù họ vẫn nghe thấy tiếng gió rì rào trong những cánh rừng. Minh mở khóa ba lô, và tất cả đứng sững lại khi thấy bên trong là một cuốn nhật ký mỏng, bìa đã bị sờn và mục nát theo năm tháng.

Bên trong cuốn nhật ký là những dòng chữ viết nguệch ngoạc, hơi khó đọc, nhưng vẫn còn những ký tự rõ ràng. Một đoạn viết như sau:

“Ngày 10 tháng 10, 5 năm trước: Con và bố lên núi. Chúng tôi không có kế hoạch gì ngoài việc cùng nhau khám phá. Nhưng khi leo lên phía trên, chúng tôi đã gặp một người… hắn nói chúng tôi không thể tiếp tục nữa. Tôi nghĩ chúng tôi đã bị theo dõi. Sau đó… tôi không nhớ gì nữa.”

Lúc này, Lan đọc to một đoạn khác:
“Ngày 15 tháng 10: Con gái tôi không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Tôi không dám nói ra nỗi sợ trong lòng. Liệu chúng tôi có thể thoát khỏi đây?”

Nhóm sinh viên nhìn nhau, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa. Ai đó trong nhóm nhỏ giọng nói:
“Đây… là nhật ký của người mất tích cách đây 5 năm – một người đàn ông và con gái. Chúng ta có thể gặp phải một vụ án kỳ lạ đấy.”

Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi khu vực đó để trở về với những câu hỏi không lời đáp. Nhưng điều kỳ lạ là, dù đã tìm thấy cuốn nhật ký, những cảnh vật trên núi này vẫn mang đến cho họ một cảm giác mơ hồ, như có điều gì đó chưa được hé lộ.

Ngày hôm sau, cảnh sát địa phương thông báo rằng cuốn nhật ký đã được xác minh là của ông Trần Minh Huy và con gái Trần Ngọc Mai, hai người đã mất tích trong chuyến leo núi 5 năm trước. Dù đã tìm kiếm suốt thời gian qua, họ vẫn không thể tìm thấy thi thể hay dấu vết nào của họ, dù đồn đại về những người đi lạc trong khu vực này đã xuất hiện không ít.

Mọi thứ dường như sẽ chìm vào quên lãng nếu không có một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một tuần sau, nhóm sinh viên quay lại khu vực để thông báo với chính quyền, nhưng khi họ đến gần khe núi đó lần nữa, họ phát hiện một điều kỳ lạ: ba lô và nhật ký không còn ở đó. Dường như ai đó đã lấy chúng đi. Ai? Và tại sao?

Vụ mất tích 5 năm trước vẫn là một bí ẩn, nhưng giờ đây, nhóm sinh viên bắt đầu nghi ngờ rằng vụ án này không phải là một sự cố thông thường, mà có thể liên quan đến một ai đó vẫn còn ở trong khu vực đó, người đã chứng kiến và biết rõ những gì đã xảy ra vào năm đó. Và một khi sự thật bị che giấu, liệu nhóm sinh viên có thực sự an toàn khi tiếp tục tìm kiếm?

Điều kỳ lạ nhất, mọi thứ dẫn họ đến một kết luận: chính người đàn ông mà họ nghĩ là nạn nhân, có thể lại là người duy nhất biết rõ sự thật, và thậm chí còn đang sống trong bóng tối, theo dõi từng bước đi của những người đến gần khe nứt.