Chị Hạnh lấy chồng muộn, 6 năm chạy chữa khắp nơi mới sinh được cậu con trai đầu lòng. Bởi vậy, đứa bé là “báu vật” của cả gia đình, đặc biệt là với vợ chồng chị.
Một lần, công ty cử chị đi công tác đột xuất 3 ngày. Ban đầu chị định đưa con đi cùng, nhưng chồng khuyên:
“Có bà nội ở nhà, để bà trông cho, em yên tâm đi làm.”
Thấy mẹ chồng tỏ vẻ vui vẻ, nhiệt tình nhận trông cháu, chị cũng xuôi lòng.
Ba ngày công tác trôi qua, chị trở về. Căn nhà quen thuộc vẫn ngăn nắp, gọn gàng. Trong phòng, con trai đang ngủ ngoan trong nôi, hơi thở đều đều, khuôn mặt hồng hào. Mẹ chồng ngồi cạnh, vừa quạt vừa khe khẽ hát ru. Nhìn cảnh tượng ấy, tim chị như tan chảy vì hạnh phúc, nghĩ bụng “may mắn có bà”.
Chị Hạnh bước xuống bếp dọn đồ, mở tủ lạnh để cất thực phẩm mang về. Và rồi…
Cánh cửa tủ vừa bật ra, chị sững sờ, cả người run lên bần bật. Bên trong, ngăn trên cùng là hàng chục hộp thủy tinh được xếp ngay ngắn. Mỗi hộp đều dán nhãn ghi ngày tháng cẩn thận. Trên nắp, nét chữ của mẹ chồng hiện rõ: “Sữa của H…”, “Sữa của M…” – đó là tên đứa con trai chị.
Chị hoảng hốt, mở nắp một hộp ra, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Tim chị nghẹt thở, mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Chị gào khóc, ôm ngực rồi ngã quỵ ngay dưới nền gạch lạnh ngắt.
Trong phòng, con trai vẫn ngủ say, không hề biết sóng gió khủng khiếp vừa ập xuống gia đình nhỏ của mình.
Câu hỏi rợn người dội lên trong đầu chị:
“Mẹ chồng đã làm gì với chính giọt máu của con đây trời ơi…?”
Hôm ấy là sinh nhật tròn 2 tuổi của bé Bon. Cả nhà quây quần, cười nói rộn rã. Bà nội lúc nào cũng kè kè bên cháu, vừa bế vừa hôn, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Ai cũng xuýt xoa:
“Bà thương cháu hết mực, nhìn mà cảm động quá!”
“Có bà chăm thế này thì con dâu khỏi lo gì nữa rồi.”
Nghe vậy, vợ chồng chị Hạnh cũng thấy ấm lòng. Thật may mắn khi đứa bé có một người bà tận tụy như vậy.
Thế nhưng chỉ đúng 3 ngày sau, cả gia đình rụng rời khi nhận tin dữ.
Chiều hôm ấy, hàng xóm hốt hoảng gọi điện:
“Anh chị về ngay đi! Thằng Bon… bà nội… trời ơi, không tin nổi…”
Hai vợ chồng lao về nhà. Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai chết lặng: bé Bon được đưa đi cấp cứu, gương mặt tím tái, hơi thở yếu ớt. Còn bà nội thì ngồi bệt dưới đất, miệng lẩm bẩm những câu không đầu không cuối.
Khi bác sĩ thông báo nguyên nhân, cả nhà như sét đánh ngang tai. Hóa ra bấy lâu, trong lòng bà nội luôn ôm sự ám ảnh “phải có cháu trai nối dõi tông đường”. Dù ngoài mặt yêu thương, nhưng sâu thẳm trong tim bà lại nảy sinh suy nghĩ lệch lạc, cho rằng thằng bé chính là “của riêng” mình.
Trong lúc mất kiểm soát, bà đã làm ra chuyện không ai dám nghĩ tới – khiến sinh mạng cháu ruột suýt nữa rơi vào hiểm cảnh.
Cả nhà òa khóc, tay chân rụng rời. Người mẹ trẻ quỵ xuống, gào thét:
“Sao mẹ nỡ làm vậy với chính máu mủ ruột rà…?!”
Chồng đưa cả nhà chồng đi ăn nhà hàng hải sản, bắt vợ ở nhà trông con rồi trông thêm cả cháu, cô vợ không đòi hỏi chỉ lẳng lặng ôm con quay vào nhà
Chồng tôi là con trưởng. Bố mẹ chồng ở cùng, còn em gái, em trai thì gần như ngày nào cũng qua ăn uống, nhờ vả chuyện nọ chuyện kia.
Tôi sinh con mới được 6 tháng. Đang nghỉ làm, trông con suốt ngày đêm. Việc nhà thì khỏi nói, từ nấu cơm, giặt đồ đến pha sữa, ru con ngủ, tất cả đều một mình.
Hôm ấy là sinh nhật bố chồng.
Chồng hí hửng đặt nhà hàng hải sản, bảo:
– “Anh đưa bố mẹ và mấy đứa em ra ngoài ăn. Em ở nhà trông cu Bi với bé Na hộ chị Hoa (em dâu) luôn nhé.”
Tôi im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Không một lời than.
Anh đi, cả nhà đi. Chỉ có tôi – ôm hai đứa trẻ, một con mình đẻ, một đứa cháu không máu mủ.
Tôi cho các con ăn, thay tã, ru ngủ.
Rồi… tôi bật quạt, khóa cổng, bế con vào nhà mẹ đẻ, cách đó 4km.
Tôi cũng không nhắn cho ai biết.
Không giận, không trách móc. Chỉ… lẳng lặng bước đi.
Đúng 30 phút sau, khi cả nhà đang ngồi ăn ghẹ, cười nói rôm rả, hàng xóm gọi điện cho em chồng, giọng hoảng loạn:
– “Cổng khóa ngoài, trong sân có đồ chơi rơi lung tung, mà trong nhà bốc khói nghi ngút! Tôi thấy hình như nhà chị có cháy!”
Cả nhà tá hỏa đứng bật dậy.
Chồng tôi run rẩy, gọi tôi liên tục không ai bắt máy.
Chỉ đến khi về tới nơi, xe cứu hỏa hú còi ầm ầm, hàng xóm đông nghịt, anh mới sụp xuống vì…
Tôi không có ở đó. Cả hai đứa nhỏ cũng không có.
Chỉ là cái máy lọc không khí cũ trong phòng chập cháy. Không ai bị thương. Nhưng…
Cả nhà chồng bỗng lặng thinh, vì lần đầu tiên hiểu cảm giác nếu lúc đó tôi không đưa con đi thì hậu quả có thể khủng khiếp đến nhường nào.
Tối hôm ấy, chồng tôi không nói gì.
Chỉ ngồi ôm mặt, thở dài.
Còn tôi… chỉ nhắn đúng một dòng:
– “Đừng đợi đến lúc mất rồi mới biết ai mới là người giữ bình yên cho cái nhà này.”