Con rể ngh/èo vác một bao gạo đến mừng thọ cha vợ, nhưng lại bị mẹ vợ đu//ổi thẳng ra khỏi nhà…

Tin Tức

Con rể ngh//èo vác một bao gạo đến mừng thọ cha vợ, nhưng lại bị mẹ vợ đu//ổi thẳng ra khỏi nhà, không ngờ khi mở bao gạo ra, tất cả đều sữ/ng s/ờ ki/nh n/gạc, hóa ra bên trong là…!

Gia đình ông Tín vốn là một trong những gia đình khá giả trong làng. Nhân dịp ông bước sang tuổi 70, con cháu ở khắp nơi tụ hội về, tổ chức một bữa tiệc mừng thọ linh đình. Sân nhà rộn ràng, kẻ ra người vào, quà cáp chất đầy một góc: nào là giỏ trái cây nhập khẩu, nào là hộp rượu ngoại, phong bì đỏ chói. Ai cũng muốn thể hiện lòng hiếu thảo và sự “xứng tầm” với gia đình quyền thế.

Giữa lúc ấy, Minh – con rể út – lặng lẽ xuất hiện. Anh mặc bộ quần áo giản dị, mồ hôi nhễ nhại vì vừa gánh một bao gạo nặng trĩu từ ngoài cổng vào. Minh vốn sinh ra trong một gia đình nghèo khó, làm nghề thợ xây, thu nhập bấp bênh. Anh yêu và cưới Thu – con gái út của ông Tín – bằng sự chân thành chứ chẳng có gì trong tay. Vì thế, ngay từ đầu, mẹ vợ – bà Hạnh – vốn không ưa anh. Trong mắt bà, Minh là thằng rể nghèo, không môn đăng hộ đối, chỉ kéo con gái bà chịu khổ.

Vừa thấy Minh vác bao gạo vào, bà Hạnh nhíu mày, giọng chát chúa:
– Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, ai cũng mang quà sang trọng, còn anh… anh mang nổi một bao gạo là sao? Anh coi thường nhà tôi à?

Cả đám đông xôn xao. Nhiều ánh mắt nhìn Minh đầy khinh miệt. Ai cũng nghĩ anh thật kém cỏi, ngay cả ngày trọng đại của bố vợ cũng không chuẩn bị nổi món quà ra hồn.

Minh đặt bao gạo xuống, lau mồ hôi, bình tĩnh nói:
– Con biết điều kiện của con không bằng ai. Bao gạo này con đã dành dụm từ mấy tháng, con muốn dâng lên cha như một tấm lòng. Mong mẹ đừng trách.

Nhưng bà Hạnh càng tức giận, xua tay:
– Anh đem cái bao gạo này ra khỏi nhà tôi ngay! Đừng làm bẩn bữa tiệc của chúng tôi!

Trước mặt bao nhiêu người, Minh cúi đầu, ánh mắt buồn bã. Anh lặng lẽ quay đi, không tranh cãi. Thu – vợ anh – chạy theo, nước mắt lưng tròng, nắm lấy tay chồng:
– Anh à, thôi đừng buồn. Em biết tấm lòng của anh mà.

Bầu không khí trong sân hơi chùng xuống, vài người khách lắc đầu thương hại, nhưng đa phần vẫn nghĩ bà Hạnh nói đúng.

Đúng lúc ấy, ông Tín từ trong nhà bước ra. Ông đã nghe hết câu chuyện. Ánh mắt ông thoáng buồn, nhìn theo dáng con rể lặng lẽ bước đi. Rồi ông quay lại, chỉ vào bao gạo nằm ở góc sân:
– Đem cái bao gạo đó vào đây cho tôi.

Mọi người ngạc nhiên. Một người cháu chạy ra, lăn cái bao gạo nặng trịch vào giữa sân. Ông Tín cầm con dao nhỏ, rạch một đường. Hạt gạo trắng ngần đổ ra, nhưng kèm theo đó là những gói nhỏ được bọc kỹ càng.

Cả đám đông sững sờ. Ông Tín nhặt lên một gói, mở ra – bên trong là từng cuộn tiền được gói gọn ghẽ, thậm chí có cả những tờ tiền ngoại tệ. Bao gạo nặng kia không chỉ là gạo, mà còn chứa số tiền mà Minh đã dành dụm suốt nhiều năm lao động cực nhọc.

Tiếng xì xào vang lên khắp nơi:
– Trời ơi, không ngờ cậu ấy lại…
– Vậy ra cậu con rể nghèo ấy đã lặng lẽ chuẩn bị quà cho cha vợ như vậy sao?

Thu bật khóc nức nở. Cô hiểu chồng mình đã phải làm việc vất vả thế nào, từng đồng từng cắc tiết kiệm mới có được. Minh không muốn phô trương, chỉ muốn gói ghém trong bao gạo – món quà bình dị – để cha vợ cảm nhận được tấm lòng chân thật.

Ông Tín xúc động, giọng run run:
– Cả đời tôi, tôi nhận đủ loại quà sang trọng, nhưng đây là món quà quý giá nhất. Nó chứa đựng tình yêu thương và sự hiếu kính thật sự. Minh, con là một người chồng tốt, một người con rể mà tôi tự hào.

Ông tiến đến, nắm lấy tay Minh, kéo anh trở lại giữa sân. Cả đám đông vỗ tay, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn khâm phục. Bà Hạnh đứng lặng, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Ông Tín nhìn vợ, giọng nghiêm nghị:
– Bà à, suốt đời bà cứ coi thường nó vì nghèo. Nhưng hôm nay, chính thằng rể mà bà chê bai lại cho tôi món quà khiến tôi cảm động nhất. Tiền bạc, giàu sang có nghĩa gì nếu không có tấm lòng?

Bà Hạnh cúi đầu, không nói nên lời. Bà chưa bao giờ nghĩ Minh – người con rể mà bà ghét bỏ – lại có trái tim lớn lao đến vậy.

Hôm đó, bữa tiệc mừng thọ bỗng trở thành ngày mà cả họ hàng phải nhìn lại. Người ta nhận ra rằng, món quà quý giá nhất không nằm ở giá trị vật chất, mà ở tình cảm chân thành. Bao gạo nặng trĩu kia, hóa ra không chỉ chứa gạo, mà còn chứa đựng cả tình yêu, sự kính trọng và lòng biết ơn sâu nặng của một người con rể nghèo đối với cha vợ.

Minh lặng lẽ đứng đó, không kiêu hãnh, không khoe khoang. Anh chỉ mỉm cười nắm tay vợ. Nhưng trong lòng, anh biết, cuối cùng thì sự chân thành cũng đã được thấu hiểu.