Đêm cuối trước khi ra tòa, tôi gọi chồng lên giường cho xem đúng một thứ, 30 phút sau anh ôm tôi đòi quay lại — đúng là “còn non và xanh lắm”
Cuộc hôn nhân của tôi và Hưng kéo dài 6 năm. Thời gian đầu, anh chiều tôi hết mực. Nhưng càng về sau, anh càng vô tâm, đi sớm về khuya, điện thoại lúc nào cũng kè kè. Nhiều lần tôi bắt gặp tin nhắn tình cảm với người phụ nữ khác, anh đều chối: “Chỉ là bạn bè, em đừng nghĩ linh tinh.”
Đỉnh điểm là 3 tháng trước, anh công khai đòi ly hôn với lý do: “Chúng ta không hợp. Anh muốn tự do.” Tôi im lặng, không níu kéo. Trong mắt anh, tôi chỉ là người vợ cũ kỹ, không còn hấp dẫn bằng “tình mới” trẻ trung ngoài kia.
Ngày ra tòa được ấn định, tôi vẫn làm tròn trách nhiệm, lo cơm nước, giặt là, như chưa có gì xảy ra. Nhưng đêm cuối cùng trước phiên xử, tôi quyết định cho anh một “món quà chia tay” — cũng là đòn cuối cùng để anh tỉnh ngộ.
Tôi gọi anh vào phòng:
“Anh lên đây, em có thứ muốn cho anh xem.”
Anh có vẻ cảnh giác, nhưng cũng bước vào. Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ, đặt ngay trước mặt anh. Trong đó là toàn bộ bằng chứng anh bị người tình mới lừa: giấy tờ vay tiền đứng tên anh, hợp đồng giả chữ ký của anh, ảnh chụp màn hình tin nhắn trong đó cô ta bàn kế hoạch “vắt” anh rồi biến mất.
Mắt anh trợn tròn, giọng lạc đi:
“Sao… sao em có được mấy thứ này?”
Tôi mỉm cười:
“Em làm kế toán bao năm, anh tưởng em không biết cách lần ra dấu vết à? Trong lúc anh mải mê hẹn hò, em đã âm thầm thu thập hết. Mai ra tòa, em sẽ đưa cho luật sư — để xem ai ‘tự do’ trước.”
Chỉ 30 phút sau, từ dáng vẻ cao ngạo ban đầu, anh quay sang ôm lấy tôi, giọng run run:
“Anh… anh sai rồi. Mình đừng ly hôn nữa, được không?”
Tôi đẩy nhẹ anh ra, nhìn thẳng:
“Anh vẫn còn non và xanh lắm. Tha thứ không phải vì anh, mà là vì em không muốn phí thêm một ngày nào nữa cho một người không xứng đáng.”
Sáng hôm sau, tại tòa, anh cố gắng níu kéo. Nhưng lần này, tôi bước ra với tư thế của người thắng — không chỉ trong vụ kiện, mà trong cả cuộc đời