Trời New York đêm đó xám xịt, những cơn gió mùa đông rít từng hồi bên ngoài cửa kính bệnh viện. Trong phòng cấp cứu của trung tâm y khoa nổi tiếng, không khí căng thẳng bao trùm. Một ca phẫu thuật đặc biệt vừa được đưa đến: bệnh nhân là Amelia – cô con gái duy nhất của triệu phú bất động sản Richard Morgan.
Amelia mới 25 tuổi, xinh đẹp, tài năng, nhưng một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã khiến cô rơi vào tình trạng nguy kịch. Hộp sọ bị chấn thương, nhiều cơ quan nội tạng tổn thương nặng. Các bác sĩ hàng đầu trong bệnh viện, vốn nổi tiếng vì tay nghề siêu việt, lại đồng loạt lắc đầu.
“Quá rủi ro… Khả năng tử vong trên bàn mổ là 90%.”
“Chúng tôi không thể ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.”
Những lời nói ấy như những nhát dao đâm vào tim Richard. Người đàn ông từng quen ra lệnh cho hàng trăm nhân viên, từng tự tin giải quyết những thương vụ bạc tỷ, giờ đây bất lực nhìn con gái thoi thóp trên giường bệnh. Ông run rẩy, cầu xin từng vị bác sĩ:
– Xin hãy cứu con bé… tiền không thành vấn đề, tôi sẽ trả bất cứ giá nào.
Nhưng câu trả lời vẫn chỉ là cái lắc đầu lạnh lùng. Trong thế giới y khoa, có những ca bệnh không phải tiền bạc là có thể mua được.
Giữa lúc tuyệt vọng, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– Tôi nhận ca này.
Mọi người quay lại. Đó là một nữ bác sĩ trẻ gốc Á, dáng người nhỏ nhắn trong bộ blouse trắng. Tấm bảng tên gắn trên ngực ghi: Dr. Lan Nguyen.
Richard sững sờ:
– Cô là ai?
– Tôi đến từ Việt Nam. Tôi đang theo chương trình trao đổi và nghiên cứu phẫu thuật thần kinh tại đây. Tôi biết ca này nguy hiểm, nhưng tôi tin mình có thể thử.
Các bác sĩ khác ngạc nhiên, thậm chí có người thì thầm:
– Cô ấy điên rồi… đây không phải lúc để mạo hiểm danh tiếng.
Nhưng ánh mắt Dr. Lan sáng rực, không chút do dự. Cô nhìn thẳng vào Richard:
– Tôi cũng là con gái của một người cha. Tôi không thể bỏ mặc con gái ông như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, người đàn ông giàu có tưởng chừng mất tất cả bỗng tìm thấy một tia hy vọng. Ông nắm lấy tay cô, giọng run run:
– Xin hãy cứu nó. Tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi.
Ca phẫu thuật bắt đầu lúc 2 giờ sáng. Phòng mổ lạnh buốt, ánh đèn sáng rực hắt xuống gương mặt căng thẳng của đội ngũ y tế. Dr. Lan đứng ở vị trí trung tâm, đôi bàn tay khéo léo nhưng kiên định, từng động tác chính xác như thể đã luyện tập hàng nghìn lần.
Tiếng máy theo dõi nhịp tim vang đều đặn, có lúc rơi vào nguy kịch, có lúc gần như tắt lịm. Ngoài cửa phòng mổ, Richard ngồi bệt xuống ghế, hai tay chắp lại cầu nguyện. Người đàn ông từng không tin vào Chúa, giờ đây thì thầm mong một phép màu.
Mười tiếng đồng hồ trôi qua. Đến khi cửa phòng bật mở, Dr. Lan bước ra, mồ hôi ướt đẫm lưng áo blouse. Gương mặt cô mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng:
– Cô ấy đã qua cơn nguy kịch.
Richard nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe. Ông bước tới, không nói nên lời, chỉ quỳ xuống, cúi đầu trước nữ bác sĩ Việt. Trong đời, chưa bao giờ vị triệu phú kiêu hãnh ấy cúi đầu trước bất kỳ ai.
Ngày Amelia tỉnh lại, ánh sáng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ bệnh viện. Cô nhìn thấy cha ngồi bên, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Và kế bên ông là một người phụ nữ trẻ châu Á với nụ cười hiền lành.
Richard nghẹn ngào giới thiệu:
– Đây là bác sĩ Lan. Chính cô ấy đã cứu con trở về từ tay tử thần.
Amelia bật khóc. Cô nắm chặt tay vị bác sĩ nhỏ bé ấy, run run:
– Cảm ơn chị… Nếu không có chị, em đã không còn được nhìn thấy cha nữa.
Câu chuyện về nữ bác sĩ Việt cứu con gái triệu phú Mỹ nhanh chóng lan truyền khắp các mặt báo. Nhiều người ca ngợi tài năng và lòng dũng cảm của Dr. Lan. Nhưng cô chỉ mỉm cười:
– Tôi không muốn được gọi là anh hùng. Tôi chỉ làm điều mà một bác sĩ cần làm – cứu lấy sinh mạng, khi còn có một cơ hội nhỏ nhoi.
Từ đó, Richard thay đổi hoàn toàn. Ông không chỉ hỗ trợ mạnh mẽ cho quỹ nghiên cứu y khoa mà Dr. Lan sáng lập, mà còn thường xuyên nhắc nhở chính mình: trên đời này, có những giá trị lớn hơn cả tiền bạc – đó là y đức, là lòng can đảm, và là sự sống của con người.
Trong một buổi lễ vinh danh, khi được hỏi tại sao dám nhận một ca phẫu thuật mà mọi bác sĩ đều từ chối, Dr. Lan chỉ trả lời bằng một câu giản dị:
– Vì tôi không muốn nhìn thấy một người cha mất con gái, như cách tôi từng suýt mất mẹ trong một tai nạn. Khi ấy, chính một bác sĩ xa lạ đã cứu bà. Hôm nay, đến lượt tôi tiếp tục ân tình đó.
Cả hội trường lặng đi. Richard đứng dưới hàng ghế khán giả, lặng lẽ lau nước mắt. Ông biết, có những món nợ ân tình không thể đo bằng tiền. Và suốt đời này, ông sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc một nữ bác sĩ Việt nhỏ bé nhưng quả cảm đã nói bốn chữ định mệnh: “Tôi nhận ca này.”