Về ra mắt nhà bạn trai bị b//ắt rửa 50 mâm bát, cô gái xinh đẹp xử lý vô cùng thông minh khiến cả nhà đằng trai phải nể, giục cưới gấp…

Tin Tức

Ngày đầu về ra mắt nhà người yêu, Mai đã chuẩn bị rất kỹ. Cô chọn một chiếc váy dài nhã nhặn, gọn gàng và thanh lịch. Tóc buộc thấp, trang điểm nhẹ nhàng, đủ để tôn lên vẻ dịu dàng, hiền hậu. Mai là nhân viên văn phòng, sinh ra trong một gia đình giáo viên, được dạy dỗ kỹ càng từ lời ăn tiếng nói đến cách cư xử. Nhưng có lẽ cô không ngờ, chuyến ra mắt ấy lại là một “bài kiểm tra” không chính thức, mà cả nhà trai đã âm thầm chuẩn bị.

Hôm đó, nhà Hùng – bạn trai Mai – tổ chức tiệc mừng thọ cho ông nội. Cả họ hàng đổ về, khách khứa đông đến mức thuê tới năm chục mâm cỗ. Mai đến nơi từ sớm, cùng Hùng phụ bày bàn, dọn ghế. Mẹ Hùng đon đả chào hỏi, nhưng ánh mắt bà lại hơi lạnh nhạt. Khi nhìn Mai, bà không nói gì nhiều, chỉ liếc một lượt từ đầu đến chân.

Tiệc kết thúc, ai nấy no nê, vui vẻ ra về. Chén đĩa ngổn ngang trong sân. Mẹ Hùng bỗng gọi Mai ra, chỉ tay vào bồn nước, lạnh lùng bảo:
– Con gái con lứa, về nhà bạn trai cũng nên xắn tay phụ việc. Ở quê, ai chẳng thế. Cháu vào rửa giúp bác mấy cái mâm bát nhé, có gì đâu mà ngại.

Nhưng “mấy cái” hóa ra là 50 mâm – chồng chén cao ngất, mâm inox đen nhẻm vì dầu mỡ. Bà và vài người họ hàng đứng ở gần đó, cười cười:
– Xem xem con dâu tương lai có biết làm việc nhà không.

Hùng đứng cạnh, ái ngại định lên tiếng thì mẹ anh đã lườm:
– Đàn ông thì biết gì. Việc đàn bà, để con gái người ta thể hiện.

Mai không nói gì. Cô mỉm cười nhẹ, tháo khuyên tai, xắn tay áo, rồi đi vào bếp lấy tạp dề. Nhưng cô không lao vào rửa ngay. Mai mở điện thoại, gọi vài cuộc rồi quay ra nói:
– Dạ, bác cho cháu mấy phút. Cháu xin phép xử lý theo cách của mình.

Mọi người ngơ ngác nhìn cô. Mười lăm phút sau, một chiếc xe tải nhỏ đỗ xịch trước cổng. Bốn người mặc đồng phục bước xuống – nhân viên của dịch vụ vệ sinh tiệc cưới. Họ mang theo chậu nước, nước rửa bát, giẻ lau và bắt đầu rửa bát đĩa như một tổ đội chuyên nghiệp.

Mai đứng cạnh, giám sát từng chút một, còn phụ họ lau khô, xếp lại vào rổ. Chưa đầy một tiếng, sân sạch bóng. Mẹ Hùng và họ hàng đứng tròn mắt, không ai nói nên lời. Bà lúng túng hỏi:
– Ủa, cháu gọi ai đến vậy?

Mai mỉm cười:
– Dạ, cháu quen bên cung cấp dịch vụ. Họ chuyên phục vụ nhà hàng tiệc cưới. Mỗi mâm bát tính 20.000 đồng, tổng cộng là một triệu. Nhưng vì cháu là khách quen nên được giảm còn tám trăm. Cháu xin phép được tự trả. Đáng lẽ cháu rửa, nhưng cháu sợ không sạch và tốn thời gian của cả nhà. Thay vì thế, cháu nghĩ nên giải quyết gọn gàng, sạch sẽ và vẫn chu toàn.

Một người dì của Hùng buột miệng:
– Trời đất ơi, con bé này khéo quá!

Mẹ Hùng ban đầu có vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng gật gù:
– Cũng coi như biết xoay sở. Nhưng nhà bác coi trọng người phụ nữ biết hy sinh, chứ không phải ai cũng dùng tiền là xong.

Mai nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Dạ, cháu cũng tin vào sự hy sinh. Nhưng cháu nghĩ, phụ nữ hiện đại có thể hy sinh thông minh. Cháu vẫn sẵn sàng gánh vác việc nhà, chăm sóc gia đình, nhưng trong những tình huống bất ngờ, cháu chọn cách giải quyết hiệu quả thay vì cảm tính.

Lúc này, ông nội của Hùng – nhân vật chính của bữa tiệc – chống gậy đi ra, nghe hết cuộc trò chuyện. Ông cười lớn:
– Giỏi, giỏi lắm! Cái quan trọng không phải là rửa mấy cái bát mà là cách con bé xử lý vấn đề. Không hoảng loạn, không phản ứng tiêu cực, mà lại còn khiến người ta phải thán phục. Loại con dâu như thế, nhà này phải giục cưới gấp kẻo mất đấy!

Cả họ cười rộ lên. Hùng lúc này mới dám nắm tay Mai, mắt ánh lên niềm tự hào.

Kể từ sau buổi ra mắt ấy, thái độ của mẹ Hùng thay đổi hẳn. Bà chủ động gọi điện cho Mai, hỏi thăm, gửi đồ ăn quê. Cuộc nói chuyện nào cũng kết thúc bằng câu:
– Bao giờ cháu rảnh, về chơi lâu lâu một chút nhé. Mà đừng để lâu quá, bác còn muốn sớm có cháu bồng nữa cơ!